- Anh có thể chia sẻ bí quyết nào giúp anh có thể bán được nhiều bất động sản vậy không?
- Tôi thấy cái này vừa dễ mà vừa khó. Dễ ở chỗ mình chỉ cần đặt mình vào vị trí của người mua thì có thể thấy được họ cần gì để đáp ứng, ngoài những thứ có in trên tờ rơi là những thứ một chiều từ người bán ra. Chẳng hạn như anh H. không thích ở khu Tây, Tây Nam Sài Gòn, khu Nam Sài Gòn cũng ok, nhưng thích nhất là khu Đông Sài Gòn là điều người bán không thể nào biết được. Nếu không hỏi khéo léo khách hàng sẽ không nói cho mình biết nhu cầu thực của họ, họ sẽ đánh giá thái độ của người bán, sự quan tâm của người bán đối với nhu cầu của họ mà quyết định sẽ tiếp tục hùa theo người bán rồi không bao giờ trở lại, hoặc nói ra nhu cầu mong muốn của họ. Ngoài những thứ tương lai như sơ đồ quy hoạch, trong vòng x năm khu này sẽ thế nào, thì nhiều khi khách hàng lại chọn BĐS vì những lý do có vẻ rất "lãng xẹt" như thích cái ban công, thích cái cửa sổ, thích cánh cửa, khu này nhiều chỗ bán chè,... Đừng phán xét khách hàng vì đây là tính cách, sở thích của họ. Nếu người bán khai thác đủ mọi khía cạnh làm nên quyết định mua BĐS thì sau khi giao dịch kết thúc, khách hàng sẽ cảm thấy hài lòng, còn người bán sẽ cảm thấy hãnh diện, đây là mối quan hệ hai chiều mà tôi luôn cố gắng xây dựng. Còn cái khó mà tôi nói ban đầu là phần lớn người tư vấn viên BĐS hiện giờ chưa từng trải qua những suy tính mà một người mua BĐS thường lưu ý. Chẳng hạn như mua nhà sẽ coi góc này bỏ gì, góc kia sắp xếp thế nào, cách bố trí căn hộ có thích không, dành bao nhiêu tiền cho việc mua nhà, bao nhiêu cho việc sang sửa mua sắm mới, cái phòng như thế này có hợp với cái giường đang có không, khu này có chùa/nhà thờ không,... Người bán có cung cấp bao nhiêu thông tin lý tính mà không phù hợp với nhu cầu của người mua thì cũng không đi đến giao dịch. Vì tâm lý của phần đông người Việt vẫn là mua nhà để ở suốt đời nên người mua nhà rất kỹ lưỡng xem xét, chọn lọc đủ mọi yếu tố. Còn đối với những người mua nhà để ở trong vòng 10 năm, 20 năm rồi đổi chỗ thì cái quan trọng với họ là không gian indoor và không gian outdoor hơn, những điều khác chỉ là phụ. Tóm lại là, muốn bán thì phải hiểu. Bán gì cũng vậy, không chỉ riêng BĐS. - Wow! Thực tình lúc mới vào đây tôi nhìn anh cứ tưởng anh là ... bảo vệ, quần áo hơi luộm thuộm chút nhưng mà ... Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. - Hahaha ... Ủa? Sếp! À ... ừm ... sếp mới tới, mời sếp ngồi. Em đi pha trà chút. Anh khách này mới tới đó sếp. Dạ anh phóng viên ngồi chơi, em đi pha trà chút nha!
0 Comments
Câu này có năm từ. Đây là năm từ nữa. Câu năm từ vẫn ổn. Nhưng liên tiếp lại nhàm. Hãy lắng nghe xung quanh. Viết lách ngày một chán. Nhịp văn cứ đều đều. Như một cuốn băng hư. Đôi tai cần hơn thế.
Nghe này. Câu văn đã dài hơn, nhạc đâu văng vẳng. Nhạc điệu. Câu văn hát. Nhịp điệu thật êm tai, nhịp nhàng, du dương. Tôi viết câu ngắn. Rồi lại thêm câu kiểu thông thường. Thi thoảng khi biết chắc độc giả đang thong thả, tôi cuốn họ vào những câu văn dài hơn chút, khiến họ rạo rực trong lòng và thôi thúc tâm hồn cất cao giọng hát, giục giã như trống dồn, dập vang như chũm chọe - như muốn nói rằng hãy khẩn thiết lắng nghe. Nên hãy viết những câu văn ngắn, vừa, dài xen kẽ. Tạo âm thanh trôi vào tai người đọc. Đừng chỉ viết văn. Viết nhạc. (Hình thấy trên mạng hay quá nên dịch lại Dịch bởi chủ blog này hehe ;) ) Hãy tưởng tượng bạn đang đứng trong thang máy đi từ tầng hầm lên tầng trệt ở Bitexco. Hai bên là hai màn hình quảng cáo Digital Poster Frame. Các quảng cáo hiển thị lần lượt thế này:
1. Bên phải hiển thị quảng cáo bia Sài Gòn, bên trái quảng cáo bia Tiger. 2. Rồi bên trái chuyển sang quảng cáo thuốc giải độc gan. 3. Bên phải lúc này đã kịp chuyển sang quảng cáo cho một sân golf. 4. Rồi bên trái lại nhảy sang quảng cáo nước tăng lực. 5. Bên phải lại nhảy sang quảng cáo dịch vụ đặt phòng trực tuyến. Thang mở cửa, bạn đi ra. Chắc cũng mang mang là mình đã nhìn thấy những nhãn hàng nào đó. Tôi đã vừa ở trong tình huống vừa rồi. Đương nhiên, việc tôi nhớ thứ tự của những hiển thị quảng cáo kia chắc chắn là có lý do. Hãy xem lại chút nhé! 1. Ồ, uống bia nội xong chuyển qua bia ngoại (cuộc đối đầu vô hình mà trực diện này thật thú vị). 2. Ồ, từ bia cho đến giải độc gan, thật hợp lý. 3. Ồ, khỏe rồi nên có thể đi đánh golf được rồi đây. 4. Ồ, đánh Golf xong mệt nên phải uống tăng lực. 5. Ồ, đã đến lúc phải nghỉ ngơi rồi. Nghe có vẻ logic phải không? Nhưng chắc bạn cũng biết, không ai rảnh mà lên thời gian hiển thị cho từng quảng cáo một cách có vẻ logic như vậy. Nhưng cứ giả như đó là sự cố ý đi. Đó mới là cái mà tôi muốn nói đến. Bởi vì, cuộc đời ta chính là như thế. Cuộc đời ta chính là đang đi theo một chuỗi vẽ ra sẵn như vậy. Bạn uống bia; uống thuốc giải độc gan để (có cảm giác) bảo toàn sức khỏe; chơi thể thao cho năng động và khỏe mạnh; uống nước tăng lực cho khỏe và rồi nghỉ ngơi. Hãy tưởng tượng những bức hình sẽ được up lên facebook cùng với caption. Một chai bia - Quẩy xuyên màn đêm mấy chế ơi!!! Một vỉ thuốc - Vui chơi nhưng vẫn quan tâm sức khỏe đấy nhé! Một chàng trai đang chơi golf - Trời nắng thì mặc trời nắng. Anh vẫn cầm gậy ra sân. Một chai nước tăng lực - Lấy lại năng lượng nào! Một khung cửa nhìn ra biển - Chủ nhật hòa mình vào thiên nhiên, giải stress sau một tuần mệt mỏi. Còn bạn, hãy nhìn lại mình và hỏi thử: Có quen không hả cuộc đời? |
Viết vu vơ There is nothing to writing. All you do is Archives |